Bóng đá không chỉ là một môn thể thao nó còn là nơi giao lưu giữa các nền văn hóa với nhau trên thế giới. Nó cũng là bộ mặt của cả một cuốc giá, dù chúng ta trình độ chưa có thể bằng các bạn quốc tế nhưng nên thể hiện văn hóa bóng đá chứ.
Đi sâu vào hiệp 1 trận đâu để thấy rõ thực tế chúng ta chơi tốt theo đấu pháp chặt chém, phạm lỗi với đối thủ thế nào.
Đội bạn chơi với đội hình 2 bởi nghĩ rằng chúng ta là đội yếu, thể nhưng nhờ đấu pháp tốt ở hiệp 1 thể trận hoàn toàn đã thuộc về chúng ta. Nhưng có lẽ bài viết này không nói lên đấu pháp, không đưa ra những gì mà chúng ta đã làm được. Mà hãy nhìn vào hiệp 1 với hơn 7 lần phạm lỗi và trong đó các cầu thủ UAE phải thay tới 3 người. Đó là lý do mà tôi cảm thấy không thích ở bóng đá Việt Nam từ cấp độ CLB đến đội tuyển.
Nói cao hơn thì ở những giải đấu của các nước Châu Âu bạn là cầu thủ chơi bóng ác ý khiến đôi thủ bị thương nặng hoặc gây nguy hiểm sẽ bị phạt và nghỉ thi đâu vài trận hay bị cấm thi đấu. Không thể so sánh với các nền văn mình như thế với Việt Nam, nhưng các cầu thủ cũng đang còn trẻ, cũng ở lứa tuổi U23 được học hành tử tế sao lại có thể đá thô bạo và có những pha xử lý kém văn hóa đến thế. Có thể ở góc độ nào đó khi đang đá bóng các cầu thủ ham bóng quá hoặc vào bóng quá đà, trong bóng đá va chạm là không thể tránh. Nhưng 3 cầu thủ trong 1 hiệp phải thay ra sân vì trấn thương đó không phải là ngẫu nhiên hay tự nhiên, nó phải là liên tiếp vào bóng thô bạo mới gây ra điều đó.
Chẳng thể hiểu nối, cùng làm nghề bóng đá với nhau các cầu thủ trẻ của chúng ta phải hiểu rằng nếu vào bóng ác ý việc trấn thương sẽ gây ra tác hại không nhỏ. Nhẹ thì nghỉ một trận, nặng thì cả giải hoặc vài năm có khi không thể đá bóng được nữa. Trẻ nhỏ có thể nông nổi vào bóng thiếu kiềm chế nhưng người lớn ở ngoài, những người là HLV, là người dẫn dắt các cầu thủ sao không nói cho họ biết. Có lẽ với sự ích kỷ của người Việt Nam chỉ luôn muốn mình có lợi nhất sẽ dẫn tới từ cấp độ CLB đến các cầu thủ của đội tuyển luôn phải học cách đạp đối thủ ra mà chiến thắng.
Đi sâu tiếp vào hiệp 2 của trận đấu cuối cùng trong giải đấu mà đội tuyển U23 góp mặt mới thấy, các cầu thủ nóng vội, tâm lý kém, đã dẫn tới 2 chiếc thẻ đỏ và một bàn đốt lưới nhà kinh điển của một hậu vệ. Xem bóng đá lâu năm nhưng không thể hiểu nổi tại sao một trung vệ lại có thể đánh đầu phá bóng theo kiểu tấn công như thế. Một pha bật cao đánh bóng kỹ thuật thường là dùng đấu hất ngược bóng ra đằng sau hay đánh má để bóng lái đi chệch ra ngoài. Thế nhưng đó là bản phản lưới nhà cố tình hay vô ý...
2 thẻ đỏ thật ra thì nói hơi oan cho thẻ đỏ thứ nhất, tay khép vào trong ngực bóng được sút bật vào thế nhưng lại bị đuổi ra sân. Trọng tài đã sai lầm trong tình huống đó, nhưng thôi cũng thua và thua theo kiểu không thể hiểu nổi. Còn với pha vào bóng có phần kinh dị thì thẻ vàng thứ 2 cũng là không oan, nhưng thôi thì biết làm sao đã là hậu vệ phá không chúng bóng thì chúng chân rồi lãnh thẻ. Nhưng cái cách chúng ta thể hiện chẳng đẹp mặt chút nào, thế hệ bóng đá vàng là đây sao. Nhớ lại thời Anh Hồng Sơn, Anh Lê Huỳnh Đức đá vừa đẹp mặt, vừa hoa mỹ và rất có văn hóa...
Ôi bóng đá, không biết bao giờ Việt Nam mới vươn ra thế giới đây. Cứ học tập thái dù thua vẫn còn ngẩng cao đâu hơn chúng ta nhiều.